Thứ Tư, 2 tháng 7, 2014
Không tự yên ủi, không tự vỗ về, hãy đứng dậy và đi tìm niềm vui cho mình đi...
Đọc những bài viết về con gái, tuổi trẻ và những câu chuyện kèm theo, thật không biết một cô gái 21 tuổi thì khác gì một người đàn bà 41 tuổi? Suy nghĩ mãi rồi cũng có câu đáp, không ai gọi là "cô gái 41 tuổi" cả. Đó là sự khác nhau. Càng lớn, cô gái trong mỗi chúng ta càng ngày càng mờ nhạt và biến mất. Đó là kết quả của thời kì. Là kết tinh của những ngày tháng chật vật với hàng trăm thứ tồn tại trong cuộc sống.Sự nghiệp, tình bạn, gia đình, tình... Đặc biệt là ái tình, đó là chất xúc tác mạnh nhất góp phần đem cái phần con gái trong mỗi người gột sạch theo thời kì. Vì vậy nên, trước khi trao tình yêu cho một ai đó, tôi quyết định sẽ yêu bản thân mình nhiều hơn. Đó là những gì tôi học được từ bọn họ. Bọn họ - là những cô gái mà sau khi dấn thân vào ái tình chịu n thứ khổ cực mệt mỏi rồi mới nhận ra rằng, đáng ra mình nên yêu bản thân mình nhiều hơn mới phải. Chỉ là trật tự khác nhau thôi mà kết quả có sao nhiêu là dị biệt. Thật ra thì điều tôi sợ nhất không phải thời gian, cũng chẳng phải mấy thứ khó nhằn khiến người ta mỏi mệt trong cuộc sống. Làm phụ nữ cũng được thôi, sợ gì? Tôi chỉ sợ đến một lúc nào đó tôi sẽ chẳng thấy gì đáng để tôi yêu, thương, quý, mến ở chính bản thân mình nữa. Nó không giống với lúc này, lúc nào mở mắt ra cũng thấy mình thật là giỏi, giỏi đủ thứ. Đến cả việc nấu được cái gì đó có thể ăn được Diệt mối cũng phải tự khen mình vài câu mới chịu. Hẳn nhiên cái kiểu yêu thương đó không phải là cái kiểu tự thị tự đại với thế cục. Tôi không phải là kiểu người thích chạy ra chỗ sáng và múa may minh họa cho cuộc đời thường nhật của mình đâu. Tôi chỉ tự khen mình với mình thôi. Hay nói cách khác, đó là cách mà tôi vỗ về bản thân mỗi lúc nghĩ rằng "Hạnh ơi Hạnh ngoài đường toàn người tài hoa đó". Ừ, nói một cách văn vẻ hoa hòe thì đó là yêu bản thân mình. Còn nói theo kiểu của tôi thì đó là tự yên ủi mình. Tôi cũng chỉ là tự an ủi mình thôi mà. Tôi luôn nghĩ rằng, đàn bà hay con gái gì cũng vậy, bọn họ đều có những bất an riêng. Những bất an mà nêúai đó không phải họ thì chẳng thể hiểu nổi và cũng chẳng thể đảm đương nổi. Nhưng vấn đề là đừng để những bất an và khủng hoảng đó cuốn mình đi. Làm sao để làm được điều đó? Đơn giản là hãy yêu mình, tự khen mình, tự cổ vũ mình... Điều đó không can dự gì đến cái triết lý mà người ta thường hay bảo nhau đó là "nếu bản thân mình còn không yêu mình thì người khác làm sao có thể yêu mình" hết. Ý tôi không hướng đến điều đó bởi vì yêu mình đâu phải để người khác cũng yêu mình. Yêu bản thân mình là để nhận ra được giá trị của mình từ đó có thể tự tin hơn khi đứng trước mặt mọi người và khi đối diện với chính mình trong gương mà thôi. Tôi thừa nhận, có đôi lúc tôi rất chán ghét mình. Ghét đến nỗi cứ nằm yên một chỗ và chẳng chịu làm gì để khiến nó vui vẻ hơn. Đó là lúc Diệt gián cái cảm giác bất lực đoạt quờ quạng tâm tưởng. Một đứa con gái 21 tuổi mà nói rằng bất lực với chính mình thì thật kì quái. Nhưng đó là sự thực. Người ta đã từng nói, không có tuổi trẻ nào mà không có bất an, thậm chí khủng hoảng. Nhưng cái phút chốc tôi nghĩ rằng thế cuộc quá là mệt mỏi, thì lại nhận ra tại sao lại để mình mệt mỏi như vậy? Là lỗi của ai? chẳng thể đổ lỗi cho thế cục được đúng không?cuộc thế là ai? Là sờ soạng thực vật, động vật, con người đang sống ngoài kia à? Rõ ràng người chịu bổn phận chính về thế cục mình chỉ có bản thân mình mà thôi. Vậy thì hãy giải quyết vấn đề đó bằng cách mỉm cười và đứng dậy đi tìm niềm vui cho mình đi. Không có tự an ủi, không có tự vỗ về, chỉ có một sự thật là mình xứng đáng với mọi điều tốt đẹp nhất trên đời này. Đó là khi chúng ta có niềm tin vào điều đó. Và đó cũng là cách mà chúng ta được thương tình thật nhiều bởi chính mình.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét